Tổng Giám Đốc Gạt Cưới
Phan_5
Kim đồng hồ chỉ hai giờ, trong phòng khách Sở gia bốn con dạ miêu (con cú) vẫn như cũ tinh thần tỉnh táo làm việc của mình.
Sở mẹ xem rạng sáng phát lại luân lý bi kịch, khóc không kìm lòng nổi, Sở ba ở một bên chuyên cần đưa giấy lau, thuận tiện phục vụ cung cấp nước trà.
Sở Thiên Bích ngồi ở bạn tốt bên cạnh nhìn A tới tiểu thuyết, tác giả không khéo chính là Ôn Ngọc Thanh.
Ôn Ngọc Thanh chuyên tâm nhìn tập bản thảo trong tay, nghĩ cần bổ sung nhiều kiến thức hơn trong óc, để viết tiểu thuyết cấu tứ có thể chảy ra.
"Con dâu, chuẩn bị bữa ăn khuya thôi." Sở ba ngắm nhìn đồng hồ, đề nghị.
Ôn Ngọc Thanh gật đầu, để sách xuống, đi vào phòng bếp, mặc dù tài nấu nướng của cô không tính là giỏi, nhưng so sánh với ba người không biết về nhà bếp, quả thực là đầu bếp trình độ đặc biệt.
Cảm giác có người ngồi xuống, Sở Thiên Bích vui vẻ nói: "Nhanh như vậy đã xong, tốt lắm?"
"Anh!" Cô giật mình nhìn bên cạnh người mặc bộ đồ ngủ.
Sở Thiên Hàn nói: "Thế nào, nhìn thấy anh có cần thiết giật mình như thế không?"
"Dĩ nhiên, bình thường lúc này anh cũng đã ngủ a."
"Anh cũng đói bụng." Anh trả lời như vậy.
"Là gối đầu một mình khó ngủ thôi." Sở Thiên Bích cười đến mập mờ.
"Mẹ, TV diễn đều là giả, mẹ không cần mỗi lần xem đều lãng phí nước mắt, tổn thương thân thể." Sở Thiên Hàn không nhịn được nhắc nhở người mẹ đa sầu đa cảm, thật là không hiểu cái loại phim truyền hình đó xem có cái gì tốt.
"Thật ra thì khóc đối với phụ nữ mà nói là có ích, nước mắt có thể tống ra khỏi cơ thể một chút độc tố." Ôn Ngọc Thanh bưng bữa khuya từ phòng bếp đi ra.
"Có thật không?" Sở Thiên Bích tò mò hỏi.
Cô gật đầu khẳng định, "Dĩ nhiên, không tin ngày nào đó chị tìm tài liệu cho xem."
"Tốt, tốt, đúng rồi, chị chuẩn bị cái gì?"
"Canh trứng cùng sô-đa bánh."
"Rất đơn giản." Sở Thiên Bích không hài lòng lắm bĩu môi.
Ôn Ngọc Thanh liếc cô một cái, "Không hài lòng có thể không ăn, chị không cưỡng ép."
"Em muốn, nhất định ăn." Tay chân cô nhanh chóng cướp được một chén. Chậm nữa sẽ không còn, tay chân cha mẹ thực nhanh, hơn nữa anh trai là khách không mời mà đến cũng rất quá đáng, một chút cũng không đỏ mặt bưng lên một chén rõ ràng thuộc về Ngọc Thanh liền ăn.
Không sao cả, nhún nhún vai, Ôn Ngọc Thanh đi vào phòng bếp, lại múc thêm một chén nữa mang ra ngoài.
Nhìn cô chọn chỗ ngồi cách mình xa nhất, Sở Thiên Hàn khẽ cười một tiếng, không ý kiến, chậm rãi uống canh, hưởng thụ hương vị đặc trưng của một gia đình. Khó trách cha mẹ cùng em gái đêm khuya cũng tụ tập tại phòng khách, người một nhà sống chung quả thật rất thoải mái. Cho dù làm chuyện của mình, nhưng biết người nhà đang ở bên cạnh, loại cảm giác an tâm đó nói không nên lời.
Nhìn nửa miếng bánh sô-đa bánh mình vừa cắn bị cướp đi, công khai bỏ vào trong miệng anh, Ôn Ngọc Thanh ngạc nhiên, chốc lát không quá thần trí. Tên vô lại trước mắt này thật sự là Sở Thiên Hàn sao?
"Ăn thật ngon." Ánh mắt lửa nóng của anh rơi trên làn môi đỏ thắm của cô, có điều ngụ ý mà nói.
Mặt ửng hồng, Ôn Ngọc Thanh che giấu cúi đầu đọc sách. Anh ta lại đang trêu đùa cô, cô ngày càng vô lực chống đỡ lại kiểu khiêu khích này, lòng đang bất tri bất giác lệch khỏi quỹ đạo lý trí.
"Bà xã, nên đi ngủ thôi." Anh rút sách trong tay cô, kéo tay, mặt thành khẩn nhìn cô.
Cảm nhận được ánh mắt hứng thú của bố mẹ cùng Thiên Bích, Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên cười một tiếng, "Đã muộn, ngày mai gặp mọi người."
"Ngày mai gặp." Bọn họ vui vẻ nói lời tạm biệt với cô.
Bị anh ôm trở lại phòng ngủ, Ôn Ngọc Thanh quả thật muốn nôn tới cực điểm. Cô thật một chút cũng không muốn trở lại phòng ngủ.
"Em còn chưa buồn ngủ." Cô lúng ta lúng túng mà nói, ánh mắt không dám hướng trên chiếc giường lớn kia.
Anh cười nhẹ một tiếng, "Anh biết rõ em không ngủ, giống như hằng ngày em đánh chữ đi, anh chỉ là có thói quen muốn nghe tiếng gõ bàn phím mà thôi." Mới ngắn ngủn nửa tháng, anh đã dính vào cái này tật xấu, thật là làm cho anh rất bất đắc dĩ.
Đáy lòng thở phào một hơi, Ôn Ngọc Thanh ngoan ngoãn lấy Laptop, leo lên giường, mở ra.
Bàn tay ấm áp vòng lên hông của cô, lồng ngực nóng dán lên phần lưng, "Bà xã, em thật tính để cho anh bị cấm dục sao?" Nhẹ nhàng ở vành tai cô, trên cổ hôn lên như lông vũ, nhanh chóng đem quần áo bỏ đi.
Ôn Ngọc Thanh mặt giống như thiêu cháy, thân thể cứng ngắc, một cử động cũng không dám, thậm chí ngay cả hơi sức đẩy anh ra cũng không có, hoặc giả ở sâu trong nội tâm của cô vẫn luôn đang đợi giờ khắc này đến.
"Em không ăn dấm, anh không vui, em cũng không muốn xoa dịu một chút tâm hồn bị thương của anh sao?" Anh đè cô dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, ngón tay quấn vòng quanh mái tóc dài của cô.
"Em nhìn thấy anh. . . . . rất hưởng thụ. . . . . ." Miệng hơi khô sáp, Ôn Ngọc Thanh gần như không tìm được thanh âm của mình.
Tà tà cười, anh cúi người đến bên tai cô nói nhỏ, "Anh hưởng thụ chính phản ứng bình tĩnh của em." Đối mặt với anh lúc cô tỉnh táo cùng vẻ luống cuống lúc này, làm cho anh rất vui vẻ, điều này chứng minh là cô quan tâm anh.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Sở Thiên Hàn không cho cô giải thích bất cứ điều gì, tham lam hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh đã rất muốn có, tay cũng thăm dò xuống dưới. Anh đã nhịn đủ lâu, tối nay anh nhất định phải lấy được cô, mà cô dường như cũng không phải là rất kháng cự.
Đêm vẫn còn rất dài a. . . . . .
Chương 9
Đầu óc từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt tiêu cự dần dần rõ ràng, Ôn Ngọc Thanh gập đầu gối ngồi ở đầu giường, vùi đầu ở giữa hai đầu gối, lâm vào cảm giác hối hận.
Cô làm sao lại để ình đi tới tình trạng này? Nhìn trái tim của mình ngày từng ngày rơi vào tay địch, cô cảm thấy trước nay chưa từng khủng hoảng, duy nhất tâm là muốn để lại ình, có thể cái gì cũng không cần, chỉ cần bảo vệ lòng mình. Đã từng nhìn mẹ đau khổ vùng vẫy, cha hành động điên cuồng. . . . . . Cô không cần yêu, không thương người khác, cũng không cần người khác yêu. Cho dù người kia là đối tượng cô đã từng thầm mến, bây giờ là chồng cô.
Không muốn cũng không cầu xin, bình thản im lặng vượt qua suốt cuộc đời là lý tưởng lớn nhất của cô. Nhưng, cái lý tưởng này hôm nay lại mọc cánh, cách cô càng lúc càng xa.
Bên trong phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, Sở Thiên Hàn đi làm, may mắn mình không cần lúng túng đối mặt với anh ta.
Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, hối tiếc cũng vô ích. Ôn Ngọc Thanh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, đem tất cả phiền não ném ra sau, cô sẽ coi chừng cẩn thận tim của mình, chỉ mong có thể lưu lại.
Nhẹ nhàng cử động, đau nhức lan tràn toàn thân, cô không nhịn được chau mày, cắn răng rời giường, đi vào phòng tắm rửa sạch thân thể, làm giảm đau nhức.
Mặc bộ đồ nhẹ nhàng đi xuống lầu, tính giải quyết vấn đề bụng đói, lại không ngờ phát hiện trong nhà có khách.
Khang Nhạc Di đang ngồi ở phòng khách cười rất vui vẻ, ngồi bên cạnh ngoài cha mẹ chồng còn có Sở Thiên Bích, khi nhìn cô ánh mắt hiện rõ là họ rất đói, quả nhiên cũng mới ngủ dậy không lâu.
Ôn Ngọc Thanh hiểu ý liền đi vào bếp.
Khang Nhạc Di có một chút ảm đạm, sau đó tinh thần nhanh chóng hăng hái, nhiệt tình tiếp tục cùng người Sở gia nói chuyện tình cảm.
Cô ấy thật đúng là không thấy mệt. Nghe phía ngoài nói chuyện, Ôn Ngọc Thanh có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Vốn là muốn ăn một chút gì đó rồi trở lại phòng ngủ, dù sao tối hôm qua lượng vận động quá lớn, thể lực tiêu hao rất nhiều, thật sự không có dư thừa tinh lực đi làm chuyện khác. Chẳng qua, gặp phải Khang Nhạc Di ở phòng khách, kế hoạch bị phá vỡ.
Cha mẹ ra phố, em chồng cũng đi, Sở gia to như vậy trừ cô cùng khách cũng chỉ có mấy người giúp việc.
Ôn Ngọc Thanh lười biếng nằm trên salon, trong tay đang cầm một quyển thi tập.
Khang Nhạc Di ngồi ở đối diện với cô, chấp nhận không có lại đây ngồi. Hành động của Ôn Ngọc Thanh như vậy, rõ ràng chính là cự tuyệt cô đi sang ngồi.
"Ngọc Thanh, rốt cục em tính bỏ rơi tôi bao lâu?" Sau nửa giờ yên lặng ở chung, cô không nhịn được phá vỡ sự yên lặng.
"Chị căn bản không nên đến." Ôn Ngọc Thanh lạnh lùng trả lời, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
"Tôi tìm em ba năm, ba năm nha, em đối xử với tôi như vậy?"
"Không ai khiến chị tìm."
"Chẳng lẽ em một chút cũng không thông cảm ý định của tôi?" Khang Nhạc Di bị người thương tuyệt tình, yêu đồng tính không phải là lỗi của cô, sai là trước không nhận mình đồng tính.
Ôn Ngọc Thanh cuối cùng từ trong sách ngẩng đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cô ta, "Chị, em vẫn câu nói kia, em không thích phụ nữ."
“ Em từng nói không lấy chồng, nhưng vẫn lấy." Khang Nhạc Di tố cáo. Cô ấy nói với mình sẽ không lập gia đình, cô mới có thể cho là cô ấy chỉ nhất thời không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, vậy thì tương lai mình còn có cơ hội, kết quả gặp lại, cô ấy đã lấy chồng.
Vô lực thở dài, Ôn Ngọc Thanh nhức đầu mà nói: "Em lập gia đình cùng việc em có yêu phụ nữ hay không là hai việc khác nhau."
Khang Nhạc Di buồn bã nhìn cô, "Nhưng vì cái gì em chọn người tôi nhìn trúng?" Hiếm khi chính cô cuối cùng nghĩ thông, cũng là bị cha bức hôn, quyết định tìm đàn ông để gả, hơn nữa cũng đúng lúc chọn được đối tượng, Ôn Ngọc Thanh lại lần nữa xuất hiện, và lại dùng thân phận bà xã của người đó xuất hiện - đây quả thực giống như trò đùa của ông trời.
"Đại khái chúng ta tương đối đều gặp xui xẻo." Chỉ giải thích như vậy mới có thể làm ình dễ chịu hơn.
"Vậy tôi cũng quá xui xẻo rồi." Khang Nhạc Di nói ra sự bất bình. Năm đó nếu không phải là Ôn Ngọc Thanh xuất hiện, cô cũng sẽ không phát hiện mình đồng tính, mà tại thời điểm cô chuẩn bị sửa lại cho đúng tính thì Ôn Ngọc Thanh lại xuất hiện, mà cũng lần thứ nhất hủy diệt kế hoạch cuộc đời của cô, cuộc đời của cô hai lần bị hủy bởi cùng một người, số phận của cô là đồng tình.
Ôn Ngọc Thanh liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ thừa nhận, "Chị quả thật so với em gặp xui xẻo hơn."
Khang Nhạc Di bỗng dưng khóc lớn.
Ôn Ngọc Thanh bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn trường hợp mất khống chế. Khóc, đối với cô ấy mà nói có lẽ là loại thổ lộ thôi. Ít nhất đó cũng là một loại hạnh phúc a, nhớ năm đó, lúc mẹ mất, cô ngay cả lệ cũng chảy không ra được. . . . . .
Hai người trong phòng khách, một chuyên tâm thương tiếc cuộc sống bất hạnh của mình, một đang cầm thi tập mắt lim dim.
Sở Thiên Hàn vội vã chạy về nhà, vào cửa liền thấy một bức tranh như vậy, rất —— kỳ lạ!
Do dự một chút, anh quyết định không quấy rầy Khang Nhạc Di đang thương tâm, rón rén đi tới bên người bà xã, đem khoác lên trên người cô chiếc áo. Không nghĩ tới động tác này làm người đang thiu thiu ngủ tỉnh dậy, Ôn Ngọc Thanh mở to đôi mắt, hoang mang nhìn gương mặt tuấn tú ở trước mặt mình.
"Sở Thiên Hàn?" Tại sao anh ta trở về?
"Bà xã, muốn ngủ thì trở về phòng ngủ đi, cần gì cố gắng?" Anh thương tiếc đem tóc cô kẹp lại.
"Có khách." Cô hơi hồi phục lại tinh thần.
Khang Nhạc Di ngừng khóc, khóc cho Ôn Ngọc Thanh nhìn cùng khóc cho người khác nhìn thì tuyệt đối không giống nhau, nhất là trước mặt cái người đã cướp người yêu của cô, cô càng không muốn để cho anh ta thấy.
"Sở Thiên Hàn, bất kể anh đã hay chưa lấy vợ, tôi sẽ tuyệt đối không buông tha anh." Cố lấy ý chí chiến đấu, muốn khiêu chiến vận mệnh.
"Bịch" một tiếng, tập thơ trong tay Ôn Ngọc Thanh rơi xuống đất, thần sắc quái dị nhìn ý chí chiến đấu của người kia, im lặng không nói gì.
Sở Thiên Hàn cười nói: "Vô cùng cảm tạ cô khẳng định sự hấp dẫn của tôi, có thể bị Khang tổng hâm mộ tệ nhân vinh hạnh."
Người này thật là da mặt dày a! Ôn Ngọc Thanh ở một bên âm thầm khinh bỉ.
"Chỉ có tôi tài mạo song toàn mới có tư cách nhất đứng ở bên cạnh người như anh." Khang Nhạc Di giọng nói chắc chắc làm cho người khác nghĩ rằng cô ấy mới đúng là con dâu Sở gia.
Thì ra cao thủ chân chính ở chỗ này. Ôn Ngọc Thanh vô cùng xấu hổ.
Mặc dù hai người này so về tài sản bối cảnh hoặc là tướng mạo đều là vô cùng xứng đôi, đứng chung một chỗ cũng thật xứng, nhưng có thể hay không cầu xin anh ta không cần như vậy coi trời bằng vung? Nói dễ nghe là biểu hiện tự tin, khó nghe một chút chính là lòng tự tin quá độ, đưa đến tự cao tự đại.
"Theo lý thuyết quả thật như thế." Sở Thiên Hàn gật đầu phụ họa.
Trong lòng Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ nhóm lên một ngọn lửa. Hai người này rất quá đáng, coi cô không tồn tại sao? Cho dù cô quả thật dáng dấp cách xinh đẹp hơn một đoạn. . . . . . Được rồi, là kém rất nhiều đoạn, nhưng bọn họ có thể ngầm hiểu hay không?
"Em tốt nhất nên trông coi anh ta cho kỹ, nếu không anh ta ở bên ngoài ăn vụng lúc đó em đừng kêu khóc với tôi." Khang Nhạc Di bỏ đi sự khiêu khích .
Sở Thiên Hàn cười thoả mãn, "Khang tổng cứ yên tâm đi, tôi sẽ ở ăn no nhà mới ra ngoài, sẽ không ở bên ngoài bụng đói ăn quàng."
Ánh mắt Khang Nhạc Di có thể so với dung nham xuyên thấu Ôn Ngọc Thanh, để ặt cô không khống chế ửng hồng. Lời này của Sở Thiên Hàn quá rõ ràng rồi, anh ta không biết xấu hổ, cô thực sự lưu tâm.
"Đàn ông là không chịu được trêu chọc động vật."
Ôn Ngọc Thanh không tự chủ gật đầu phụ họa lời nói của Khang Nhạc Di. Nói đàn ông là động vật dựa vào nửa người dưới suy tính, thật ra thì hình dung rất thật, ít nhất trong tiểu thuyết của cô thường miêu tả như vậy.
"Em cũng thấy rõ ràng đúng không, nếu không em sẽ không đồng ý." Khang Nhạc Di biểu tình thoáng qua vui vẻ.
Tiếp thu được ánh mắt chất vấn của Sở Thiên Hàn, Ôn Ngọc Thanh quyết định vẫn là thức thời. Anh hùng kết quả phần lớn quá thảm thiết, không làm cũng được."Theo khoa học điều tra biểu hiện, phái nam hormone phân bố tương đối tràn đầy, không cách nào khống chế tình dục là bình thường."
"Tôi hiểu, dù sao Liễu Hạ Huệ cũng chỉ ra có một mà thôi." Khang Nhạc Di khinh bỉ quét qua nửa thân dưới của Sở Thiên Hàn.
Ôn Ngọc Thanh bị nghẹn một chút. Đúng vậy, đàn ông có thể cung cấp chứng minh bọn họ có thể chịu đựng khảo nghiệm ví dụ thực tế quá ít, ngay cả Liễu Hạ Huệ hôm nay cũng bắt đầu bị người ta nghi ngờ. . . . . .
"Chị, cái vấn đề này chúng ta ngay trước mặt người trong cuộc mà thảo luận có thể quá mức rồi hay không?" Ôn Ngọc Thanh len lén liếc nhìn Sở Thiên Hàn, cảm giác anh ta mặc dù đang cười, nhưng thật ra thì rất đáng sợ.
"Em bắt đầu lo lắng?" Khang Nhạc Di đuổi sát không buông.
Sở Thiên Hàn trong mắt lạnh thoáng qua, rất không hài lòng có người trắng trợn khích bác quan hệ vợ chồng bọn họ, nhưng bờ môi cười vẫn như cũ tao nhã ấm áp, "Đa tạ Khang tổng quan tâm đến tính phúc của vợ chồng chúng tôi, nhưng mà tôi thực sự cho là chuyện này không đáng để Khang tổng cố ý chạy đến nhà thảo luận, lại càng không đáng để cô kích động đến mức khóc nức nở."
Anh ta rốt cuộc không ngừng khoác áo da dê, dùng lời độc ác như vậy. Trực giác Ôn Ngọc Thanh cho là mình lách người tương đối khá, lặng lẽ từ trên ghế salon trợt xuống, từ từ động đậy thân thể, ý đồ bằng phương thức không ai để ý thoát khỏi chiến trường. Cô thật không nghĩ tham dự mặc ột lúc có thể tiêu hao thể lực chiến đấu.
Sở Thiên Hàn lại không muốn để cho cô chạy đi, với tay tới liền đem cô ôm vào lòng, nhíu mày cười mà nói: "Bà xã, em định đi đâu?"
Cô cười gượng hai tiếng, "Em không muốn quấy rầy anh cùng chị ấy nói chuyện, mọi người có thể có vấn đề cần tán gẫu."
"Chúng ta không ở công ty, mà là ở trong nhà."
"Vậy thì đến công ty nói đi." Cô đề nghị, càng lúc càng cảm giác mình có khả năng làm vợ hiền.
"Anh từ công ty trở về không phải là sẽ quay lại, phía ngoài giao thông cũng không cho phép lãng phí thời gian."
"Vậy thì ở nhà nói đi, em pha ọi người ấm trà." Trái tim thở dài ba tiếng, cô chính là mệnh khổ a, trước mắt một nam một nữ này, mặt ngoài nhìn đều là Nhân Trung Long Phượng, nhưng tính tình đều xấu xa vô cùng, hết lần này tới lần khác cùng nhau đều có hứng thú với mình, thật không hiểu được nên kiêu ngạo sức quyến rũ của mình vô hạn hay là đi trong miếu cúi chào.
"Trên bàn trà còn chưa nguội." Sở Thiên Hàn hài hước nhìn biểu tình khó xử của cô, ánh mắt nhìn, liếc về áo ngủ của cô, cổ áo lộ ra một mảnh dâu tây, ánh mắt nóng lên, cảm giác toàn thân nhiệt lượng đều tập trung vào một điểm phía dưới.
Nhìn thất tron mắt anh đột nhiên hiện lên dục vọng, Ôn Ngọc Thanh bị dọa cho sợ đến tại chỗ, khuôn mặt thất sắc. Không phải đâu, anh ta giày vò một đêm nhanh như vậy liền khôi phục? Cô cảm giác phía trước đột nhiên một mảnh hắc ám.
"Thật ngại, em vào toilet." Người đang trong thời điểm khẩn cấp thường mất sự tỉnh táo, suy nghĩ của Ôn Ngọc Thanh vừa lóe lên trong đầu đã nói ra ngay cả mình cũng cảm thấy là lấy cớ.
Sở Thiên Hàn ra khỏi lộ ra nụ cười dung túng, buông tay để cho cô thuận lợi thoát thân.
Mặc dù khuôn mặt tươi cười, nhưng Khang Nhạc Di lại cảm thấy sống lưng lạnh cả người, cảnh giác nhìn hắn.
"Khang tổng, chuyện nhà của tôi thật sự không dám khiến cô phí tâm, nếu không đại khái tôi sẽ đem bản hợp đồng của chúng ta làm cho rối loạn, dù sao việc xấu trong nhà sẽ ảnh hưởng tâm tình của tôi."
Ánh mắt Khang Nhạc Di căng thẳng, cố cười, "Cũng tốt, dù sao hợp đồng hợp tác quả thật liên luỵ rất lớn." Người đàn ông này rốt cuộc lộ ra bộ mặt Tiếu Diện Hổ rồi, giọng nói uy hiếp cũng có thể không chút để ý nói ra, khẩu khí phải giống như đang nói chuyện thời tiết.
"Ở lại cùng nhau ăn cơm đi, mặc dù chỉ là chuyện thường như cơm bữa, nhưng bảo đảm ngon miệng."
"Không, đột nhiên tôi nhớ ra công ty còn có việc, xin phép, lần sau có cơ hội lại nói."
"Thật là tiếc, vậy thì lần sau đi."
"Đúng, không thể làm gì khác hơn là lần sau rồi."
"Đi thong thả nha."
"Không cần khách khí, Sở tổng không cần tiễn."
Nghe bên ngoài hai người đối thoại, Ôn Ngọc Thanh quả thật rợn cả tóc gáy. Trên thương trường mọi người quả nhiên đều nham hiểm, thật may là cô không có lựa chọn làm thương nhân, nếu không nhất định bị chết rất thảm.
Chương 10
Hỏng rồi, có tiếng bước chân bên ngoài phòng rửa tay rồi, không cần nghĩ cũng biết là Sở Thiên Hàn.
"Bà xã, em bị đau bụng rồi sao? Có muốn anh giúp em chuẩn bị thuốc không?"
Nghe giọng nhạo báng cùng quan tâm, Ôn Ngọc Thanh cho là nếu quả thật mình là bệnh nhân, nhất định xông ra đập bẹp anh ta, nhưng là cô không phải, cô chỉ là sợ đầu sói ngoài kia.
"Giọng nói như vậy thật không thích hợp quan tâm bệnh nhân." Giọng nói không tự chủ vừa oán trách cùng làm nũng.
"Cần anh đi vào ôm ra không?"
"Như vậy càng không thành ý." Cô lầu bầu. Cô chính là không muốn anh ta ôm mới trốn được bên trong.
"Mọi người trong nhà đi đâu rồi?" Sở Thiên Hàn rất rảnh rỗi tựa vào tường phòng rửa tay cùng với cô nói việc nhà.
"Em gái anh đi shopping, ba mẹ cũng ra ngoài."
"Mà em ở nhà chiêu đãi khách?" Anh hứng thú nhíu mày.
"Không có cách nào, đại khái bọn họ cho là một mình em đấu với tình địch, trường hợp quá mức máu tanh, cho nên lựa chọn tự động tránh xa." Căn bản họ cố ý để lại cho cô một chiến trường rộng rãi để chiến đấu. Sở Thiên Bích trước khi đi vẫn không quên đưa cô một ánh mắt khích lệ "Cố gắng lên, em ủng hộ chị", thật là đủ rồi.
Nhất thời im lặng, tiếp theo anh thích thú hỏi, "Em làm gì mà Khang Nhạc Di khóc?"
Quả nhiên, Sở Thiên Hàn cũng được di truyền tính tò mò Sở gia.
"Chính là chị ấy nhất thời đau buồn, nên đã khóc." Mặc dù so với sự thật có chút không đúng, nhưng căn bản vẫn là thật.
"Oh." Lộ ra ánh mắt nghi hoặc, anh hiểu ra một chút hành động và lời nói của Khang Nhạc Di đối với Ôn Ngọc Thanh, nhất thời nét mặt bí hiểm đứng lên, nhìn cửa phòng rửa tay đóng chặt, anh chậm rãi lộ ra nụ cười sâu xa.
"Bà xã, anh về phòng lấy văn kiện rồi đến phòng khách bồi em, có chuyện gì gọi anh."
Ôn Ngọc Thanh ở bên trong thở một hơi dài nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra đôi tay đều đã ướt mồ hôi. Cô thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào!
Trở lại phòng ngủ lấy được văn kiện, ánh mắt Thiên Hàn lưu luyến nhìn về giường lớn, trong đầu không khỏi hiện lên tối hôm qua vui vẻ thoả mãn, không thể phủ nhận, khi phát hiện tấm thân xử nữ của cô thì anh hưng phấn mừng như điên, tựa như lấy được bảo bối.
Một vật trên đầu giường hấp dẫn ánh mắt của anh, anh đi tới cầm nó lên - vẻ mặt nhanh chóng trở nên u ám, theo bản năng nắm chặt vật trong tay, gần như muốn bóp vỡ nó.
Anh mang tâm trạng tức giận đi xuống lầu, vừa thấy người ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã ăn trái cây thì lại thay vẻ mặt trước sau như một mỉm cười.
"Lấy được tài liệu rồi?" Vừa gặm táo vừa hỏi.
" Em nghỉ ngơi cho tốt, anh tới công ty."
Nhìn bóng lưng Sở Thiên Hàn bước nhanh rời đi, Ôn Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, thật kỳ quái! Bộ dạng anh vừa rồi mới muốn ở nhà làm việc, thế nào giờ lại chạy về công ty đi làm?
Mặc kệ, cô rốt cuộc có thể không bị quấy rầy giấc ngủ, thật tốt!
Vừa đến công ty, Sở Thiên Hàn gọn gàng dứt khoát giao cho người thư ký vẫn còn ở lại làm thêm giờ một nhiệm vụ sau đó trở về phòng làm việc.
Thư ký của Sở Thiên Hàn rất buồn bực nhìn mấy viên viên thuốc trong tay. Tổng giám đốc quay trở lại thì đưa cho anh một nhiệm vụ rất kỳ quái - tìm những viên vitamin cùng loại giống y như đúc với viên thuốc này, ngay cả nhãn mác cũng không cho, quả thực là cố ý gây khó khăn.
"Hi, Thừa Chính, ông ở đây phát ngu cái gì vậy?"
Thư ký đang ngẩn người cầm thuốc Sở Thiên Hàn đưa cho đột nhiên bị giật mình, ngẩng đầu nhìn Lý Tử Minh, giống như trong sa mạc thấy ốc đảo."Tử Minh, ông tới thật đúng lúc."
Lý Tử Minh cười không có ý tốt: “Tôi cảm giác giống như đột nhiên mình biến thành chúa cứu thế, để tôi đi soi gương nhìn sau lưng có đôi cánh không."
"Không cần soi, nhất định ông không làm thiên sứ được." Cả ngày luồn lách sơ hở của luật pháp để giúp người xấu làm việc, thiên đường không có tiêu chuẩn như vậy.
"Vậy tôi sẽ không giúp ông rồi, ác ma cũng không có tâm tư đi trợ giúp người khác." Tử Minh giữ vững lập trường.
Xem đi, sắc mặt âm hiểm của luật sư liền lập tức lộ ra rồi. Tề Thừa Chính liếc anh ta một cái, chấp nhận đi vào thang máy. Anh làm sao lại không nhớ Sở Thiên Hàn cùng Lý Tử Minh đều là ác ma? Sắp xếp anh làm thư ký riêng, có lầm hay không? Anh cũng là đàn ông mà.
Vừa vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lý Tử Minh liền hỏi: "Thiên Hàn, rốt cuộc ông giao cho thư ký việc quỷ quái gì đó? Mặt của anh ta giống như bị táo bón ba năm." Loại tâm tính này anh hoàn toàn ghen tỵ. Tề Thừa Chính dáng dấp xinh đẹp, hai người đứng chung một chỗ luôn bị anh ta cướp đi danh tiếng, anh rất khó chịu.
"Ông ghen tỵ nhan sắc của anh ta, thật là nhỏ mọn." Người ngồi ở sau bàn làm việc hài hước nhướng mày đối với việc hai người nhiều năm tranh đấu không biết mệt mỏi.
"Chớ nói sang chuyện khác, rốt cuộc ông sai anh ta làm việc gì?"
"Ông lại tới đây làm gì?" Anh nói sang chuyện khác, không muốn nói tới chuyện nhà.
Lý Tử Minh cười nịnh bợ, "Có thể đến nhà ông thăm hỏi chị dâu một chút không?" Anh đã lâu muốn xem chuyện vui, kềm chế lâu như vậy thực không dễ.
Sở Thiên Hàn xem thường nhìn hắn, "Thu hồi nước miếng của ông lại, bà xã tôi không phải là người mà ông có thể động đến."
"Không dám, không dám, cả gan hỏi ông một câu, cuộc sống vợ chồng ông hạnh phúc không?" Lý Tử Minh sắc mặt giống bà tám nhoài người trên bàn làm việc, cặp mắt hiện quang nhìn bạn tốt.
Sở Thiên Hàn không chút khách khí tung lên một cước, Lý Tử Minh linh hoạt lui về phía sau, cất tiếng cười to, "Hiểu, nhất định là ông chưa thỏa mãn dục vọng, thật không biết ông lấy vợ làm gì."
"Chúc mừng ông ——" Sở Thiên Hàn cố ý dừng một chút, sau đó mồm miệng nói rõ ràng: "Đã đoán sai." Nhớ lại tối hôm qua thật tuyệt vời, bờ môi không tự giác giơ lên, ý nghĩ hoàn toàn chưa trở về.
"Thì ra là thịt béo miệng đã được ăn, có muốn tôi đưa phần quà tặng không?"
"Từ Sở thị lấy quà tặng của ông nha, tôi không ngại."
"Này, Sở đại lão bản, đó là tâm huyết bản thân kiếm được, ông đừng ác quá nha."
"Nói rõ ý đồ đến đây của ông đi, ông với mác đại luật sư hôm nay thế nào lại rãnh rỗi như vậy đặc biệt chạy tới tìm tôi nói chuyện phiếm?"
Lý Tử Minh phấn khích bừng bừng đến gần lần nữa, "Nghe nói ngày hôm qua ông được lên trang đầu cuốn giải trí rồi, qua nhiều năm như vậy rốt cuộc có người dám trắng trợn viết cuộc sống riêng của ông, không đơn giản nha." Chịu không nổi, Lý Tử Minh thở dài.
Sở Thiên Hàn không biến sắc cười một tiếng, "Muốn cho bọn họ viết dĩ nhiên có thể viết rồi."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian